Phát đoan từ
1.
Một lời nói của bậc đạI nhân, Đức
Trạng-Trình: Hoành sơn nhất đái, túc dĩ dung thân, đã giúp cho nhà Nguyễn hơn
hai trăm năm vương nghiệp, và hơn một thế kỷ đế nghiệp.
2.
Cao-Bằng tuy tiểu khả diên sổ thế, mà
họ Mạc đã rút lui về đất Cao-Bằng, giữ được nghiệp hơn sáu mươi năm.
3.
Cũng một lờI: Kim tuế bất nẫm, nhĩ
đẳng thu điền đương dụng cựu cốc (năm nay mất mùa hãy lấy thóc cũ làm giống) mà
họ Trịnh biết nghe theo, với thời gian hơn hai trăm năm phi vương
phi bá quyền thiên hạ, đã không đoạt ngôi nhà Lê, với bối cảnh một quốc
gia lấy tinh thần Nho giáo làm ánh sáng tuyệt đối tôn quân, có vua lạI có chúa,
mà quyền hành tập trung ở Chúa cả.
Phải
chăng các bậc quân-vương đã biết tin tưởng
vào sự quán-thông của Cụ Trình-Quốc-Công, mà nước nhà mớI có một giai
đoạn lịch sử hy hữu vậy.
Đối
lạI Trung-Quốc sử minh chứng cho ta thấy chỉ có một triều đạI nhà Tống, là
không sát hạI các công thần cả tân cựu triều, lạI cùng đồng bàn ẩm tửu, chan
chứa hạnh phúc thái bình thông cảm, mãn tiệc lạI được chia của cải trong kho,
kẻ lui về điền viên lạc đạo, không sợ bị vấn tội cựu triều, người ở lại phò tá
chấn hưng tân triều thêm thịnh đạt.
Vì
nguyên nhân thời mạt Đường loạn-lạc, bà thân mẫu gánh hai con đi tỵ nạn, cậu
Triệu-Khuôn-Dẫn và Triệu-Khuôn-Nghĩa trạc độ năm ba tuổI gặp đức Trần-Đoàn tạI
núi Phú-sơn, là nơi tiên sinh thường lai vãng thưởng ngoạn, tiên sinh mới hỏi
bà : hà vật lão ẩu, bà trả lời đưa hai con đi tránh loạn, tiên sinh tự nói :
Nhất đỡm lưỡng thái bình thiên tử (một vai mà hai ông vua Thái-Bình), rồi hỏi
bà, muốn có tiền bà bán trái núi trước mặt kia cho tôi, bà trả lời núi của Vua
sao tôi bán được, tiên sinh nói cứ bán cho tôi không sao, đoạn bà xé áo của
mình và hai con, lấy miếng vải nhỏ bỏ vào ống đũa, coi như văn tự, trao cho
tiên sinh để thọ lãnh 10 lạng bạc.
Thấm
thoát thoi đưa, thời lai phong tống, 2 cậu nhỏ này trải qua thời loạn, đã
nghiễm nhiên trở thành hai vị tướng được hiệu lệnh đi tiễu giặc.
Xuất
phát binh quyền tớI cầu Trần-Kiều thì quay trở về, hạ Vua Đường xuống để lên
ngôi báu, là Tống-Thái-Tổ tức vua Triệu-Khuôn-Dẫn, khi băng hà truyền ngôi cho
em là Triệu-Khuôn-Nghĩa.
Khi
ở ngôi cửu ngũ, chắc có nhiều vị quần thần trình lên kế hoạch, dùng hay nên
giết tiên sinh, vì sợ là bậc có tài, nên mới có việc nhiều lần sứ thần vời ra
làm việc, cho tiền bạc châu báu, gái đẹp, thu thuế và bức bách đuổi đi, tiên
sinh không nhận bất kể điều chi, chỉ kính cẩn nói xin hỏi lại Thái-Hoàng
Thái-Hậu sẽ rõ tự sự, và dâng vua Thái-Tổ mấy vần thơ để tỏ ý mình.
Thơ
Băng vi cơ phách ngọc vi tai
Nhục hạ quân vương Tống đáo lai
Xử sỹ bất tri vu giáp mộng
Không lao thần nữ hạ dương đài.
Tam Nguyên
Phải
chăng khi biết được chuyện bán đất, và tư-tưởng thoát-tục của tiên sinh, thời
hiển nhiên là bậc thần tiên-tri, hơn nữa những quốc sách an bang tế thế, đàm
luận với sứ thần nhiều lần qua lại cũng được dâng lên Tống-Thái-Tổ nên triều
đạI này mới có việc làm phi thường được lịch sử khen tặng là đệ nhất nhân đức vậy.
Đến
đời vua Tống-Nhân-Tôn phong tặng tiên sinh tôn danh Hi Di.
Khi
sinh tiền, tiên sinh là một bậc bác học uy thâm tu luyện tại núi Phù-sơn đắc
đạo mà lập ra môn Tử vi đẩu số, căn cứ vào phương-vị tinh-tú ảnh-hưởng, mà biết
vận hành họa phúc của con người và quốc gia.
Nghiên
cứu hiểu biết cao bao nhiêu, thời lòng ngưỡng mộ đối với tiên-sinh càng
nghiêm-cẩn bấy nhiêu, vì biết được hoạ phúc của một người, là biết được cả muôn
người.
Nếu
hiểu biết là đường sáng, là kim chỉ nam, hướng dẫn ta đạt được tận thiện mỹ về
cách xử thế và hành trang, để vươn lên trong cuộc sống cạnh tranh sinh tồn này.
Biết
bao nhiêu vết tích của dân tộc Lạc-Việt ta đã để lạI trên 18 bình nguyên
Trung-Quốc, ra đi phiêu bồng, rồI định nghiệp trên giải đất tuy nhỏ bé, nhưng
cẩm tú, đã quay cuồng vô ý thức trong cuộc chiến bi oa chử nhục, mà chịu cảnh
xuyên-huyết sơn-hài, hiền-mẫu chinh-phu, cô-nhi quả-phụ, từ thành thị tới thôn
quê, thật là tang thương đến cả hoa cỏ này. Phải chăng biết là cần thiết, là
cứu cánh của dân tộc ta, vì chỉ có biết mới sống, biết cái thế hoàng long
Việt-Nam, biết cái thế bát tự phân lưu hư hoa Hanoi, biết cái thế thần quy long
mã lạc hà đồ Saigon, biết cái thế nam phương bính đinh hỏa, hỏa thăng lên vùn
vụt, để hồi đầu cố tổ, lập lạI một Việt bang xuân thái, ngũ bách niên thiên hạ
vậy.
Vì
ý nghĩ biết bất kể phương diện nào cũng thiết dụng, hơn nữa Tử-vi đẩu-số tuy là
môn lý-học áo-bí, vi-diệu, nhưng ngày nay, hiển nhiên các nhà thông thái đã
chứng nghiệm qua các thiên văn đài và viẽn vọng kính, là khoa toán học tinh
đẩu, nếu sự lập thành, nhất nhất phải dùng đến sách vở, sẽ vấp biết bao cản
trở, và dễ đưa tới chán nản.
Nhưng
nếu nhập tâm được các quy luật qua một số bài thơ và lập được lá số trên bàn
tay, tất sẽ lợi dụng được tất cả thờI gian nhàn rỗI, trong giường ngủ, ngoài
đường phố, trên xe trên tàu, hay cùng nhau đàm đạo, đều có thể suy-luận,
khảo-sát, để thăng tiến mau trên con đường lý-học được.
Nên
tôi mạo muội xuất bản cuốn sách này, không kể tài hèn sơ thiển, thật là múa rìu
qua mặt Lỗ-Ban, cũng không ngoài lòng sở vọng trên vậy.
Kính
mong các bậc cao minh thứ tha chỉ giáo và chư vị niệm tình.
Kính
đề
tại
Thủ-đô Saigon Mạnh Thu năm Nhâm Tý.
HÀ LẠC DÃ PHU VIỆT VIÊM TỬ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét